Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

NGÀY VỀ - Thơ Ngọc Anh


                                 
                                                               
                                        NGÀY VỀ
                 
                           Khi trở về anh sẽ chẳng gặp em
                           Ngôi mộ bấy giờ đã xanh màu cỏ
                           Nắm nhang tàn rồi cũng không còn đỏ
                           Bông hoa cuối mộ chẳng còn tỏa hương

                           Khi anh trở về nếu vẫn còn thương
                           Anh ơi thắp cho em ngọn lửa ấm
                           Để em không bao giờ phải ân hận
                           Vì đã trót lỡ một đời yêu anh

                           Khi anh trở về nếu tóc còn xanh
                           Anh ơi dù dưới nấm mồ hoang lạnh
                           Em vẫn còn thèm một làn hơi ấm
                           Hãy ban cho em một chút lệ rơi

                           Em biết giữa chốn bon chen cuộc đời
                           Làm sao anh không sa vòng cám dỗ
                           Em chỉ xin anh hãy luôn luôn nhớ
                           Dù khi thác em vẫn còn yêu anh

                           Khi anh trở về nếu cỏ còn xanh
                           Thì hồn em còn lảng vảng đâu đấy
                           Anh hãy hứa như có mặt em vậy
                           Rằng anh chỉ yêu có mình em thôi

                                                         Ngọc Anh
                                          Châu Sơn 29-12-2014

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

ĐÀ LẠT ƠI (2) - Thơ Ngọc Anh




                                 ĐÀ LẠT ƠI                                              

                                 Ơi Đà Lạt của ta
                                 Bây giờ em đã khác
                                 Chẳng còn như ngày xưa
                                 Đường phố mang tên lạ

                                 Ngỡ ngàng đi tìm nhau
                                 Xuân Hương xưa yêu dấu
                                 Âm thầm cùng thời gian
                                 Nỗi buồn làm sao thấu

                                 Cam Ly giờ em đâu
                                 Em có còn dang dở
                                 Hay em đang mộng mơ
                                 Hợp duyên cùng thời thế

                                 Để ta phải ngẩn ngơ
                                 Như một kẻ xa lạ
                                 Giữa dòng người ngược xuôi
                                 Không hề chút duyên phận

                                 Đà Lạt của ta ơi
                                 Liệu em có còn nhớ
                                 Những lần ngồi bên nhau
                                 Hồn nhiên trên đường phố

                                 Kỷ niệm xưa chưa mờ
                                 Tình yêu còn ở lại
                                 Nỗi nhớ nào vương mang
                                 Đi theo cùng năm tháng

                                 Cho ta buồn vô hạn
                                 Đà Lạt của ta ơi
                                 Dường như ta mất người
                                 Khi trở thành xa lạ
                                               
                                  Châu Sơn 15-12-2014
                                             Ngọc Anh

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

MÙA ĐÔNG - Thơ Ngọc Anh


                        


                                     MÙA ĐÔNG

                                     Một lần hành quân
                                     Hẹn tôi trở về
                                     Cùng nhau dạo phố

                                     Con anh ngóng bố
                                     Mòn mỏi đợi trông
                                     Bốn mươi mùa đông
                                     Chưa lần gọi.. .bố

                                     Sao anh lỡ hẹn
                                     Đất nước bình yên
                                     Người người đoàn tụ
                                     Anh vẫn bặt tăm

                                     Nằm ở nơi nào
                                     Nay anh có biết
                                     Thời gian ly biệt
                                     Đời em lẻ loi

                                     Nước mắt đầy vơi
                                     Cô đơn giăng kín
                                     Em còn chờ đợi
                                     Dẫu hết cuộc đời

                                     Giờ anh nơi đâu
                                     Bốn mươi mùa đông
                                     Tim em băng giá
                                     Hồn em hóa đá
                                     Cùng với mùa đông
                                                           
                                                 Ngọc Anh
                                     Châu Sơn, 26 - 11 - 2014


                       


Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

TÌNH SAY - Thơ Ngọc Anh


                 


                                         TÌNH SAY                                                  
                           ( Họa thơ Tình Xa - Nhã My)

                            Người ơi hãy thức một đêm nay
                            Chếnh choáng cùng ta chén rượu say
                            Muôn nẻo đường đời biết gặp lại
                            Xin đừng hò hẹn với trăng mây

                            Hồn ta tan nát thôi từ đây
                            Một nửa người mang,nửa úa gầy
                            Thẫn thờ trời thu hoang gió lạnh
                            Cũng đành tan mộng ước sum vầy

                            Xin đừng tội nghiệp loài hoa héo
                            Xót thương chi nhị đã úa tàn
                            Níu kéo gì khi tình đã cạn
                            Gương xưa vỡ vụn ánh trăng tan

                             Đêm nay cho ta cạn chén này
                             Dù ai nhân thế có đổi thay
                             Quên đời chán phận ta còn uống
                             Ly này ly nữa rượu nào say

                                                      Ngọc Anh     
                                            Châu Sơn, 22 - 8 - 2014 

           * Đây là bài họa Tình Xa của Nhã My.
             Một bài thơ rất hay tôi rất thích, nay mở lại trang thơ Nhã My không thấy bài này đâu nữa.

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

THU CÒN ĐÓ - Ngọc Anh



             



                                    THU CÒN ĐÓ
                                                                   
                         Mùa thu ơi phải chăng em đã chết
                         Khi em làm muôn ngàn lá ngủ mơ
                         Cho cây khô đứng im như thẫn thờ
                         Thu ơi phải chăng em không còn nữa

                         Không em đến bên đời chỉ một thuở
                         Mang đến cho đời thêm chút mộng mơ
                         Cho chàng thi sĩ muôn ngàn ý thơ
                         Cho con nai vàng nhìn trời ngơ ngác

                         Cho mây chiều nay thêm màu nắng bạc
                         Phải em vẫn còn mong chờ mùa thu
                         Vẫn còn ngóng đợi tiếng gió nhẹ ru
                         Như lời ru dưới "trăng mờ thổn thức (*)

                         Chờ đợi trăng lên cho lòng rạo rực
                         Như thể đã từng đón đợi tình nhân
                         Thu ơi em có biết ta vẫn cần
                         Hãy đến bên đời em đừng vội chết

                                                           Ngọc Anh

                          (*) Thơ Lưu Trọng Lư


Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

CÔ BẮC KỲ NHO NHỎ... - Sưu tầm


                                    

                                     Đôi mắt tròn,đen, như búp bê
                                     Cô đã nhìn anh rất...bắc kỳ
                                                    1973


           CÔ “BẮC KỲ NHO NHỎ” BÂY GIỜ RA SAO?


Thuyết phục mãi, chị Hoàng Thị Kim Oanh – nguyên mẫu trong bài thơ “ Cô Bắc kỳ nho nhỏ” của nhà thơ quá cố Nguyễn Tất Nhiên – mới đồng ý chia sẻ với tôi những hoài niệm tuổi học trò… Chị kể khi xưa chị hiền lành, nhưng không khờ khạo đến mức, không biết có nhiều cây si trước ngõ nhà mình. Nhưng điều đó, chỉ khiến chị mỗi lúc một ngại ngùng giao tiếp. Dần dà, chị sống khép kín tựa cô chim non trong chiếc lồng son. Ba mẹ của chị đông con, nhưng các con của ông bà rất thuận hòa, hết lòng yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Với suy nghĩ non nớt lúc bấy giờ, như vậy đã quá đủ cho cuộc sống riêng của chị.

Thật ra, chị Oanh không thuộc tuýp người lãng mạn. Ngoài tình thương yêu của ba mẹ và anh chị em trong gia đình, chị gần như không có nhu cầu tình cảm nào khác.
Hỏi chị khi xưa, có biết “Oanh là nguyên mẫu trong bài thơ của anh Hải?..”
Chị cười hiền lành: “Chị có biết, nhưng hồi đó chị sợ muốn chết luôn… ”
Biết chị thích đọc sách, anh Hải mang tặng chị nhiều quyển sách bìa cứng bọc gáy vàng rất đẹp. Anh cũng tặng chị nhiều cánh thiệp xinh xinh vào những dịp lễ, và cũng có khi anh tặng thiệp chỉ vì… thích vậy thôi! Và đặc biệt, anh Hải luôn tặng chị Oanh những bài thơ tình còn… nóng hôi hổi của anh, ngay khi thơ xuất hiện trên các trang tạp chí học trò. Tuy nhút nhát và kiệm lời, nhưng cô tiểu chủ cà phê Ca Dao luôn cư xử đúng mực với khách hàng đến quán.
Trước ngày sang Pháp, anh Hải mang đến cho chị Oanh một va-li đầy sách quí “ Em giữ sách cho anh…” Sau khi anh Hải ra đi, một phụ nữ trẻ tìm đến và đưa cho chị Oanh bức thư tay, bảo do anh Hải gửi. Nội dung thư, anh Hải nhắn chị giao va-li sách cho người cầm thư. Chị thoáng băn khoăn, vì nét chữ trong thư không giống nét chữ anh Hải thường xuyên gửi chị. Nhưng vốn cả tin, chị đã giao va-li sách của anh Hải cho người phụ nữ – mà đến tận bây giờ, chị vẫn chưa biết rõ – cô ấy là ai và từ đâu đến? Chị đã để lạc mất những quyển sách quí, như món quà từ biệt của anh Hải trước ngày anh xa xứ. Chỉ vì “cô Bắc kỳ nho nhỏ” ngày xưa ấy, nào biết chi “toan tính chuyện lọc lừa”, như anh Hải từng lên án… một người con gái Bắc khác.


 ntn_-_oanh_2-large-content

Tôi có cảm giác, thời gian quá thiên vị nguyên mẫu “ Cô Bắc kỳ nho nhỏ” trong thơ của Nguyễn Tất Nhiên. Không còn trẻ nữa – Tất nhiên rồi! – nhưng chị Oanh vẫn giữ nguyên vẻ đẹp thánh thiện thời con gái. Chị hứa một ngày đẹp trời, sẽ cho tôi xem lại những bút tích học trò của nhà thơ tài hoa bạc mệnh Nguyễn Tất Nhiên. Các con của chị, từ lâu cũng tò mò và vòi vĩnh mẹ Oanh cho xem “kho kỷ vật” từ lâu chị trân trọng giữ gìn. Chị Hoàng Thị Kim Oanh bây giờ vẫn nền nã dịu dàng, nhưng không hề “ ngầm ý khoe khoang” hay “ giả bộ ngoan hiền”, như lúc sinh thời nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên đã “trách oan”… một cô Bắc kỳ khác…

                                                                                                Sưu tầm

                  CÔ BẮC KỲ NHO NHỎ                        


                  Đôi mắt tròn, đen, như búp bế

                  Cô đã nhìn anh rất ... Bắc Kỳ
                  Anh vái trời cho cô dễ dạy
                  Để anh đừng uổng mớ tình si

                  Anh vái trời cho cô thích mộng

                  Để anh ngồi kể chuyện nằm mơ
                  "Đêm qua có một chàng bươm bướm
                  Nguyện chết khô trên giấy học trò "

                  Anh chắc rằng cô sinh trong nam

                  Cảnh tượng di cư chắc lạ lùng ?
                  Khi nghe ai luyến thương Hà Nội
                  Chắc cô nghe bằng tim dửng dưng

                 Anh vái trời cho cô dửng dưng

                 Coi như Hà Nội - xứ hoang đường
                 Để anh còn dắt cô đi dạo
                 Còn rủ cô vào rạp cải lương

                 Anh vái trời cô thích cải lương

                 "Thích kẻ anh hùng diệt bạo tàn"
                 Mốt mai thê thảm quanh đời sống
                 Cô sẽ còn đôi chút lạc quan

                 Đôi mắt tròn, đen, như búp bế

                 Cô nhớ nhìn thiên hạ lận lường
                 Mà hãy nhìn anh cay lắm chuyện
                 Nhưng còn con trẻ chuyện yêu đương

                                         Nguyễn Tất Nhiên
                                                (1973)

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

THU NHỚ NGƯỜI - Ngọc Anh


                      


                                   THU NHỚ NGƯỜI         

                                   Chiếc lá hanh vàng gợi nhớ thu
                                   Mây buông lờ lững dáng sương mù
                                   Hồn ta thơ thẩn gợi niềm nhớ
                                   Ảo ảnh buông lời nỗi mộng du

                                   Anh đã ươm mơ giấc mộng vàng
                                   Mong chờ người đẹp chốn cao sang
                                   Nào hay tình chỉ là mơ ảo
                                   Vọng tưởng chung đôi lại lỡ làng

                                    Em nhớ thương anh nên vẫn chờ
                                    Còn mong tình đẹp như bài thơ
                                    Hỏi anh có nhớ em không nhỉ
                                    Hay để hồn em mãi mộng mơ

                                    Em vẫn hoài trông dù cuối thu
                                    Một mùa lá rụng nỗi mong chờ
                                    Khát khao người cũ còn quay lại
                                    Thương nhớ lâu rồi lệ chẳng khô

                                                             Ngọc Anh        
                                            Đơn Dương  15 - 9 - 2014

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

TRỒNG HOA HỒNG TẠI NHÀ TỪ... KHOAI TÂY


Đã bao giờ bạn nghe nói đến phương pháp trồng (nhân giống) cây hoa hồng tại nhà bằng cách giâm cành từ củ khoai tây, rồi trồng xuống đất hay chưa? 
Nếu chưa, bạn sẽ không thể bỏ qua việc tìm hiểu phương pháp nghe có vẻ có hơi... điên rồ, kỳ lạ nhưng rất hiệu quả này đấy.


Để bắt đầu trồng cây hoa hồng tại nhà, bạn cần chuẩn bị:


- 1 củ khoai tây cỡ lớn (càng to càng tốt)
- 2 cành hoa hồng tươi
- Dụng cụ trồng: Bay nhỏ
- Kéo, nước tưới


Thực hiện:



Đầu tiên, cắt đôi củ khoai tây, và tạo một lỗ nhỏ ở trên đỉnh của hai nửa củ khoai. Kích thước của lỗ to hay nhỏ không quan trọng, miễn sao nó vừa vặn với cành hoa hồng.



Chuẩn bị 2 cành hoa hồng dài từ 18 – 20 cm, cắt bỏ phần nụ hoặc bông nếu có, phần gốc cành cắt chéo một góc 45 độ. Sau đó, cắm trực tiếp cành hoa hồng vào lỗ nhỏ đã tạo sẵn trên củ khoai tây.




Nên sử dụng cành vừa mới cắt từ cây mẹ xanh tốt.



Cuối cùng, trồng chúng xuống đất và tưới nước ngay lập tức.


Để đảm bảo việc giâm cành thành công và phát triển thành cây con khỏe mạnh, bạn phải sử dụng thêm các loại phân bón để kích thích quá trình hình thành bộ rễ sau khi trồng trong đất.
Đa số các giống hoa hồng không ưa thời tiết lạnh giá, vì vậy, thời điểm giữa mùa xuân sang mùa hè rất thích hợp để trồng hoa hồng. Những bông hoa của bạn sẽ đượm sắc hơn khi hấp thụ được đầy đủ ánh nắng mặt trời.



Góc sân vườn hay phòng khách của gia đình bạn sẽ trở nên sinh động hơn nếu có thêm vài chậu hoa.



Hoa Hồng đ­ược coi là biểu tư­ợng của tình yêu và hạnh phúc, lòng chung thuỷ và sự khát khao vươn tới cái đẹp. Với nhiều ư­u điểm: màu sắc đa dạng, cành hoa dài, lá xanh, mùi thơm nhẹ, có hoa quanh năm, hoa hồng có thể dùng làm hoa cắm bình, cắm lọ, trồng chậu, trồng bồn bonsai, trồng trang trí tr­ước và xung quanh nhà.
Hiện nay, bạn có thể trồng một số giống hoa hồng phổ biến ở Việt Nam như hồng lửa (hồng Sa-đéc), hồng tỉ muội, hồng Đà Lạt...



Hoa hồng lửa (Hồng Sa-đéc)



Hoa hồng tỉ muội.



Hoa hồng Đà Lạt.




Hoa hồng thuộc cây lâu năm, có thể trồng quanh năm và cho hoa thường xuyên nếu người trồng biết cách trồng và chăm sóc đúng yêu cầu sinh trưởng của cây.

                                                                                               Sưu tầm



                                 

Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

VẮNG ANH - Ngọc Anh




                                           VẮNG ANH

                              Vắng anh đời em có nghĩa gì đâu
                              Cô đơn thương nhớ trùng vây tứ phía
                              Trăm ngàn vạn ngày cũng bằng vô nghĩa
                              Đêm dài thao thức em hằng chờ mong

                              Bao nhiêu kỷ niệm còn mãi trong lòng
                              Làm sao em có thể quên anh được
                              Cho dù thời gian có là liều thuốc
                              Để quên nhau như thể phép nhiệm mầu

                              Cho vơi cạn một chút nỗi niềm đau
                              Con đường nào ngày xưa ta chung bước
                              Giờ cũng đã tàn rồi  mùa hoa phượng
                              Lại một lần dang dở cho kiếp ve

                              Vắng anh cũng đã bốn mươi đông hè
                              Bốn mươi mùa đông chìm trong giá lạnh
                              Anh ơi làm sao em có thể tránh
                              Quãng đời còn lại khi thiếu vắng anh

                                                           Ngọc Anh   
                                           Đơn Dương, 25 - 8 - 2014

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

MỐI TÌNH SI SUỐT 40 NĂM CỦA THI SĨ BÙI GIÁNG VỚI KỲ NỮ KIM CƯƠNG


                     


            MỐI TÌNH SI SUỐT 40 NĂM CỦA THI SĨ BÙI GIÁNG 
                                                         VỚI KỲ NỮ KIM CƯƠNG


Bên linh cữu Bùi Giáng trước khi hạ huyệt, Kim Cương thưa rằng, cảm ơn anh đã dành cho tôi một tình yêu suốt hơn 40 năm không suy suyển, không so đo tính toán...
Nhiều người cho rằng chính vì yêu Kỳ nữ Kim Cương mà thi sĩ nổi tiếng Bùi Giáng bị điên tình. Dù không muốn nói về mối tình "đơn phương" này nữa, nhưng NSND Kim Cương vẫn khẳng định: "Bùi Giáng là một người rất đặc biệt, vì thế mà tình cảm của anh ấy cũng không giống ai”.

Đạp xe cầu hôn người đẹp

Có lẽ suốt cuộc đời của thi sĩ Bùi Giáng, ngoài chuyện văn chương ra thì mối tình đơn phương suốt 40 năm có lẻ với nghệ sĩ Kim Cương là kỳ lạ và cảm động nhất. Biết Bùi Giáng từ khi mới 19 tuổi, nghệ sĩ Kim Cương khi ấy đã được mệnh danh là bậc "kỳ nữ". Bùi Giáng chú ý đến bà trong đám cưới của đôi bạn thân, rồi ngỏ ý muốn tới thăm nhà người mình ái mộ.
Bùi Giáng khi ấy là thầy giáo dạy học, áo quần chải chuốt tươm tất và chưa… điên! Ông mời Kim Cương lên xe đạp ông chở đi chơi, rồi ngỏ lời cầu hôn nhưng người đẹp đều né tránh bởi sau vài lần tiếp xúc, bà thấy ở ông toát lên cái gì đó "kỳ dị", bất bình thường nên sợ! 
Đeo đuổi mãi không được, Bùi Giáng thở dài nói: "Thôi, chắc cô không ưng tôi vì tôi lớn tuổi hơn cô (Bùi Giáng lớn hơn Kim Cương hơn chục tuổi), vậy cô hứa với tôi là sẽ ưng thằng cháu của tôi nhé. Nó trẻ, lại đẹp trai, học giỏi". Kim Cương ngần ngừ: "Thưa anh, chuyện tình cảm đâu có nói trước được. Tôi không dám hứa hẹn gì đâu, để chừng nào gặp nhau hẵng tính…" Mặc ý người đẹp muốn khéo léo chối từ, Bùi Giáng vẫn một mực cháu tới. Kim Cương hết hồn: "Thôi rồi ổng đúng là không bình thường!" khi nhìn thấy đứa cháu mới hơn… 8 tuổi! 
Từ đó, mỗi năm Bùi Giáng bệnh nặng hơn. Ông không có vợ con, suốt ngày đi lang thang, ngoài chùa chiền thì sau mỗi cơn say lại tìm đến nhà Kim Cương. Thời điểm ấy, con trai nghệ sĩ đã 5 tuổi thấy thi sĩ đầu bù tóc rối trên người lủng lẳng đủ thứ nào ống bơ, cờ quạt, vòng hoa… đôi khi treo cả nải chuối trước ngực thì cười khoe với mẹ: "Mẹ ơi, sao bác này giống cái xe hoa quá?". 
Nếu người đẹp không mở cửa, thi sĩ sẽ la hét, đập cửa khiến hàng xóm náo động. Buồn bực mãi rồi quen, rồi động lòng thương xót, nghệ sĩ Kim Cương nhiều lần lo cho gia cảnh cù bất cù bơ: "Sợ ổng chết. Tướng tá vầy có thể chết bất cứ lúc nào. Mà điều, không nỡ bỏ ổng lăn lóc ngoài đường, thấy tội quá".
Cách đây chưa lâu, khi ngỏ chuyện cùng tôi, nghệ sĩ Kim Cương mắt ngân ngấn lệ: "Cô biết không, có lần tôi đã hỏi cố nhân: Vì sao mà anh thương Kim Cương dữ như vậy?, ổng đáp: Vì lúc gặp cô trong tiệc cưới, cô mặc cái áo dài lụa trắng, tôi thấy hào quang chiếu ra cho tới bây giờ. Đó là lúc tôi 19 tuổi". 
Điên vì say đắm
NSND Kim Cương còn giữ rất nhiều bài thơ, hình ảnh của thi sĩ viết tặng riêng bà nhưng từ lâu bà từ chối mọi lời yêu cầu của các tờ báo, nhà xuất bản xin được phát hành, đặc biệt sau khi Bùi Giáng vừa qua đời.
Ngoài những vần thơ mượt mà, Bùi thi sĩ còn dùng cách biểu đạt dị kỳ để thể hiện nỗi "ám ảnh dị thường" của hình bóng Kim Cương đang ngự trị trong tâm trí ông: "Ngàn năm điêu đứng đọa đày/ Thiên thu sử lịch cau mày về sau/ Thưa em đời mộng dạt dào/ Tình yêu vô tận yêu đào vô biên". 
Cả đời Bùi Giáng chỉ nhớ mỗi số điện thoại nhà Kim Cương, khi ông làm náo loạn trật tự, bị công an "hỏi thăm" cũng chỉ biết đọc lên số điện thoại này; lúc bị ngã xe vào cấp cứu bệnh viên, tỉnh lại cũng mang số điện thoại ra để trả lời bác sĩ.  
Cầm trong tay những kỷ vật của thi nhân, nghệ sĩ Kim Cương bùi ngùi nhớ lại: "Hình như kiếp trước tôi có nợ gì với ổng… Năm nào cũng vậy, sáng mùng một Tết là ổng đến xông đất. Ổng tuy điên, nhưng mà là cái điên của người trí thức, nói nhiều câu rất sâu sắc”. 
Có lần Kim Cương tặng Bùi Giáng một cặp kính lão, nhưng sau đó ông bị người ta đánh vỡ mất một tròng kính. Kim Cương dỗ: “Để tôi mua kính mới cho anh nha!”. Ông lắc đầu: “Thôi khỏi, nhìn đời bằng một con mắt là đủ rồi”. Hệt như câu thơ ông viết “Bây giờ riêng đối diện tôi/ Còn hai con mắt khóc người một con”.

Một ngày tháng 8/1998, Bùi Giáng bị ngã gây chấn thương sọ não, Kim Cương là người đầu tiên được gia đình báo đến Bệnh viện Chợ Rẫy. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Kim Cương thấy Bùi Giáng sạch sẽ nhất: Râu tóc gọn ghẽ quần áo phẳng phiu… Kim Cương cũng đồng ý cho phẫu thuật dẫu rằng hy vọng rất mong manh. Và rồi Bùi Giáng đã trút hơi thở cuối cùng. Khoảng nửa tháng trước đó, ông đã viết cho Kim Cương những vần thơ như một lời báo trước: “Ông đi đau xiết vui buồn/ Một mình ở lại muôn trùng em yêu”. 
Bên linh cữu Bùi Giáng trước khi hạ huyệt, Kim Cương thưa rằng: “Tôi xin cảm ơn anh ba điều: Một là cảm ơn anh đã để lại cho đời những tác phẩm văn chương độc đáo. Thứ hai là cảm ơn anh đã dành cho tôi một tình yêu suốt hơn 40 năm không suy suyển, không so đo tính toán. Thứ ba là cảm ơn anh đã cho tôi bài học rằng dù bất cứ ai dẫu điên hay tỉnh, giàu hay nghèo… đều phải có một mối tình để nương tựa”.

                                                                                            Sưu tầm  


             


                NGƯỜI CON GÁI MẶC QUẦN...

                   Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
                   Vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
                   Đen và đỏ là hai màu rồi đó
                   Cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên

                  Người con gái hôm nay mặc quần trắng
                  Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
                  Hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
                  Cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh

                  Người con gái hôm nay mặc quần tím
                  Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
                  Vàng và tím là hai màu mỉm miệng
                  Mím môi cười và chúm chím nhe răng

                  Người con gái hôm nay mặc quần rách
                  Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
                  Lành và rách đều vô cùng trong sạch
                  Bởi vì là lành rách cũng long lanh.

                                                       Bùi Giáng

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

THƯƠNG MẸ - Ngọc Anh



                     

                                                                  
                                            THƯƠNG MẸ

                                      Thân mẹ hư hao lá úa gầy
                                      Bao năm tần tảo giữa đời say
                                      Lao đao chẳng kể bao công khó
                                      Lận đận sá chi nước mắt đầy

                                      Thương mẹ một đời nhiều nỗi khổ
                                      Vì con ngàn vạn thứ trùng vây
                                      Con nguyền ghi nhớ công ơn mẹ
                                      Tạc dạ sắt son trọn tháng ngày
                                                                 
                                                                Ngọc Anh

                                           

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

DUYÊN THẦM - Ngọc Anh

    
                                                  Hình ảnh internet

                                                               
                                                  DUYÊN THẦM
                                                         
                                           Nếu anh bảo em chẳng đẹp
                                           Thế thì cũng có sao đâu
                                           Em không khóc cũng không sầu
                                           Trời sinh ra em đã vậy

                                           Xin đừng chê là em xấu
                                           Chẳng lộng lẫy như giai nhân
                                           Trời cho em chút duyên thầm
                                           Khi gặp em anh vương vấn

                                           Duyên thầm em mang trong tóc
                                           Cơn gió nào thoảng bay đi
                                           Theo anh vào giấc tình si
                                           Theo anh vào cơn mộng mị

                                           Duyên thầm em mang dưới gót
                                           Đưa anh đến chỗ hẹn hò
                                           Chỗ mình đã từng đợi nhau
                                           Dù trời mưa hay rất nắng
                                           Anh cũng chẳng bao giờ vắng

                                           Duyên thầm em để trên môi
                                           Anh về nhớ em cả đời

                                                                Ngọc Anh
                                                             27 - 7 - 2014

Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014

XEM MỘT VÀI HIỆN TƯỢNG THÚ VỊ TRONG TIẾNG VIỆT - Lê Trung Hoa





XEM MỘT VÀI HIỆN TƯỢNG THÚ VỊ TRONG TIẾNG VIỆT


     Trong tiếng Việt, có những từ ngữ hoặc địa danh sử dụng hằng ngày mà nếu có người hỏi tại sao nói thế và nguồn gốc của những từ ngữ ấy từ đâu thì chúng ta đành bó tay; chẳng hạn câu hỏi trên trong một bài ca dao: 

                    Nước không chưn sao kêu nước đứng?
                    Cá không giò sao gọi cá leo?
                    Ghe không tay sao kêu ghe vạch?
                    Bánh không cẳng sao gọi bánh bò?..

1. Hiện tượng tỉnh lược trong ngôn ngữ.
 
      Chúng ta chỉ có thể giải đáp câu trên dựa vào cuốn Ðại Nam quốc âm tự vị của Huỳnh Tịnh Của, xuất bản cách đây trên 110 năm. Trong sách này, tác giả ghi bánh vú bò và giải thích vì bánh đổ vào chén, trông giống như cái vú con bò. Về sau rút gọn thành bánh bò. Ðây là hiện tượng tỉnh lược trong ngôn ngữ.
       Các từ sau đây cũng bị hiện tượng tỉnh lược chi phối: dầu con rái => dầu rái, nấm tai mèo => nấm mèo...
       Ở miền Bắc có một loài cá giống và to bằng cá chép, nhưng có đặc điểm là tươi rất lâu tên là cá rói. Dù bị bắt ra khỏi nước từ sáng đến trưa cá vẫn còn tươi nên có thành ngữ tươi như cá rói, về sau tỉnh lược thành tươi rói.
       Một thành ngữ tương tự: ngay như cây chò (một loại cây rừng thân rất thẳng) => ngay chò (ở Nam bộ biến âm thành ngay chừ).
     Cầu Kiệu ở TP.HCM được Trương Vĩnh Ký ghi là cầu Xóm Kiệu (tức là xóm chuyên trồng kiệu), như vậy chữ Xóm ban đầu đã bị giản lược.

 2. Hiện tượng mượn âm.
 
      Một từ khá phổ biến ở Nam bộ dùng để chỉ người phụ giúp tài xế lái xe đò trong công việc bán vé, thu tiền, khiêng xách hành lý là lơ xe. Từ này bắt nguồn từ tiếng Pháp contrôleur, nghĩa là “người kiểm soát (vé)”. Như vậy, từ một âm tiết vô nghĩa - leur, người Việt biến thành một từ có nghĩa.
      Ở miền Bắc, người ta thường dùng từ ngữ săm lốp để chỉ vỏ ruột xe đạp và xe gắn máy. Lốp thì người miền Nam cũng dùng và những người biết tiếng Pháp đều biết nó bắt nguồn từ enveloppe, nghĩa là “vỏ xe”. Còn săm ban đầu người miền Nam và nhất là những người không học tiếng Pháp không hiểu nghĩa. Từ săm bắt nguồn từ ngữ chambre à air “ruột xe”.
      Tại sao có từ bồ bịch, nghĩa là nhân tình? Nguyên trước đây có một từ ghép bồ bịch, chỉ hai nông cụ. Bồ là dụng cụ đựng lúa, có đáy; còn bịch cũng là nông cụ đựng lúa nhưng là tấm ví khoanh tròn, không đáy vì lấy nền nhà làm đáy.
       Do đó, ca dao VN có câu:

                   Bởi anh chăm việc canh nông
                   Cho nên mới có bồ trong bịch ngoài.

       Trong tiếng Việt trước đây có từ bầu (bạn), có biến âm là bồ tương tự như đậu xanh - đỗ xanh, thi đậu - thi đỗ... Vì từ bồ (bạn) đồng âm với từ bồ (cái bồ) nên từ bồ bịch thứ hai (người yêu) ra đời. Chúng tôi gọi đây là hiện tượng mượn âm.
       Một số trường hợp tương tự. Trái sầu riêng có nguồn gốc từ Malaysia là đu-riêng. Ban đầu (giữa thế kỷ 19) người Việt dùng cả hai từ, sau loại hẳn từ đu-riêng.
        Huyện Kế Sách ở tỉnh Sóc Trăng gốc Khmer là Ksach, nghĩa là “cát”. Vì gần âm với từ kế sách (phương kế, sách lược) nên Kế Sách đã thay thế Ksach.
        Nhà thơ ngụ ngôn La Fontaine của Pháp đã được các trí thức VN khoác cho chiếc áo của Lữ Bố: Lã Phụng Tiên (họ Lữ cũng đọc Lã, Phụng Tiên là tự của Lữ Bố).
       Ðèo ở phía bắc thành phố Nha Trang do kỹ sư người Pháp Rury điều khiển sửa sang nên Pháp dùng tên người này đặt cho đèo. Người Việt đã gọi là đèo Rù Rì.

 3. Hiện tượng biến âm.

      Người Nam bộ thường bảo trẻ con đi chỗ khác chơi, không được láng cháng trước mặt. Nhưng trong từ điển của Huỳnh Tịnh Của đã nói ở trên ghi loán choán. Như vậy từ gốc là choán, yếu tố láy là loán và nghĩa gốc của láng cháng là “choán chỗ”. Ðây là hiện tượng biến âm.
        Ở các đô thị Nam bộ có loại xe chuyên chở đồ đạc phục vụ xã hội mang tên ba gác. Nhiều người biết tiếng Pháp cũng ngỡ ngàng khi biết nguồn gốc Pháp của từ này là bagage, nghĩa là “hành lý”.

4. Hiện tượng láy nghĩa.

      Bỏng trong từ bé bỏng có nghĩa là “nhỏ”. Trong tập thơ cổ Thiên Nam ngữ lục có câu thơ sử dụng từ bỏng với nghĩa này:

                     Trẻ thơ bỏng dại thiếu người lo toan

      Hai từ bé và bỏng đồng nghĩa hay gần nghĩa kết hợp với nhau. Ðó là hiện tượng láy nghĩa.
       Nhiều từ trong tiếng Việt bị chi phối bởi hiện tượng này: Việt + Việt: tìm kiếm, chờ đợi, yêu thương; Việt + Pháp:canh gác
     Biết được nguồn gốc và ý nghĩa của nhiều từ tiếng Việt, ngoài cảm giác thú vị, ta còn yêu thích tiếng mẹ đẻ hơn.
 
                                                                               LÊ TRUNG HOA

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

ANH SUI TÔI - Ngọc Anh



                        

                                          ANH SUI TÔI

      Tôi có cả thảy bốn anh sui, trong số này ba người còn đủ nguyên cặp, riêng chỉ có anh vợ mất sớm, phòng không chiếc bóng vò võ đã hơn hai chục năm nay, chẳng  hiểu vì sao mà anh không đi bước nữa như hầu hết những người đàn ông ở thôn xóm tôi, khi vợ mất ba bảy hai mốt ngày đã thấy rước một bà khác về.

      Tính tình anh hiền hậu,người ta bảo "hiền như cục đất" chắc anh ở mẫu người này, ít nói nhưng khi cần phải nói, anh ăn nói cũng được chả thế trong xóm đôi khi anh cũng làm đại diện cho những cặp đám cưới. Anh ăn nói không màu mè, ngắn gọn, giản dị, đầy đủ ý nghĩa, nhiều người thích nhờ nhưng anh cũng ít khi nhận lời, chỉ những người thân cận anh mới giúp.

     Không biết trước đây anh thế nào chứ bây giờ tướng tá anh nom rõ chán, đúng là hom hem, chân yếu tay mềm, trói  gà không chặt. Ấy thế mà khi xưa anh cũng đã từng lăn lộn hết ở Hạ Lào,vào An Lộc, rồi ra Quảng Trị. Cái thời mà cô ca sĩ Mai Lệ Huyền ong ỏng ca trên đài phát thanh "anh hùng mũ đỏ". Có lúc vui truyện tôi hỏi anh: Tướng tá anh như thế thì đấm đá ra cái trò trống gì? Anh chỉ cười, nhưng có lần vui lắm anh mới tâm sự. Anh buồn buồn nhắc đến những bạn bè thân thiết khi xưa, đứa mất tích ở Hạ Lào,đứa chết ở An Lộc, kẻ nằm lại QuảngTrị. Anh có vẻ âm thầm với quá khứ đau thương ấy.

    Từ khi làm sui với anh, tôi cũng được nhờ cậy giúp đỡ nhiều, tuy trông tướng trói gà không chặt ấy, vậy mà anh tỏ ra rất tháo vát, bất cứ công việc gì tôi phải nhờ cậy đến, anh đều làm một cách hết sức mau mắn, gọn gàng đâu ra đấy.

     Xóm tôi các bà góa chồng cũng nhiều già có, trẻ có. Không biết sao thời buổi hòa bình không chiến chinh mà các ông chán đời qui tiên nhiều thế? Trong số các bà có chị Lan, một người đàn bà trông cũng còn "màu mỡ" lắm rất thích anh. Từ khi thằng cháu nội anh, là cháu ngoại tôi châp chững biết đi anh cũng hay dắt cháu đi chơi, mỗi lần như thế khi đi ngang nhà tôi anh đều dẫn cháu vào. Chẳng biết có phải đây là cái cớ để anh hay vào nhà tôi thường xuyên hơn trước đây không? Thấy anh hay ghé nhà tôi chị Lan khó chịu, một lần chị đến nhà tôi, tôi chặn đầu trước.
       - Anh Nguyên nhắc đến chị hoài.
   Chị Lan mừng rỡ
        -Vậy hả ? Thế anh ấy có nói gì nữa không ?
        - À,anh khen chị hiền dễ thương.
        - Thật không ?
        - Anh ấy còn khen chị giỏi, có mỗi mình mà nuôi con đâu ra đấy, đứa  nào cũng đến nơi đến chốn.
        - Vậy chớ mà nhiều khi em cũng khổ lắm chị ơi. Không giỏi làm sao  nuôi được chúng nó.
        - À này,để tôi làm mai giới thiệu chị với anh Nguyên
    Chị vồn vã
         - Thật không ?
         - Anh Nguyên cũng thích chị lắm.
    Tôi nói đãi bôi thế chứ, nếu anh Nguyên thích chị chắc chả đợi cần đến tôi giúp. Từ hôm  ấy chị cũng thường xuyên đến nhà tôi hơn và có vẻ tốt với tôi, một hôm không muốn cái trò chơi mèo vờn chuột này nữa tôi nói với chị.
       - Hôm qua thấy anh Nguyên chở cô nào xinh lắm về nhà
    Chị tiu nghỉu
       - Già rồi còn bày đặt đèo bồng..!

    Hôm đám cưới con anh lấy con tôi, thấy hai đứa nó đẹp đôi nhiều người cũng đã sầm sì, anh sui góa vợ chị sui góa chồng, ráp vào làm một cặp "góp gạo nấu cơm chung" coi bộ cũng xứng.Tôi thì tôi chả dại, sống một mình mấy chục năm nay đã quen, nay khi  không mang "gông"vào cổ tôi chả chịu đâu, vả lại anh hom hem thế, lấy tôi ba bảy hăm mốt ngày có bề nào anh "đai" một cái, tôi mang tiếng"sát phu". Để vậy anh còn sống thêm được vài chục năm nữa, con gái tôi còn bố chồng, cháu ngoại tôi không mất ông nội. Phải thế không anh sui ?

                                                                                             Ngọc Anh

                                                                                  Đơn Dương  23 - 6 - 2014

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

NGƯỜI HÀNG XÓM - Ngọc Anh


                       Mạn phép anh Duy Nguyên cho tôi sử dụng ảnh này


                                           

                                    NGƯỜI HÀNG XÓM 

                                                                   (Thân tặng anh Duy Nguyên)

          Chào anh, người hàng xóm thân yêu của tôi ơi. Tôi quí anh, tôi mến anh, tôi trân trọng anh, bởi vì anh là cha chồng con gái tôi, là ông nội đứa cháu yêu quí của tôi.
         Trong cuộc đời lưu lạc nơi chốn này, mẹ con tôi cũng còn được một chút may mắn, khi có anh một người hàng xóm tốt bụng đã không quản ngại giúp đỡ tôi vượt qua những khó khăn cuộc đời. Tôi vô cùng biết ơn anh. Những gì anh đem đến cho mẹ con tôi, đôi khi yếu lòng tôi cũng đã ngỡ, hay đây là ánh sáng cuộc đời tôi.?
         Nhưng không, đây chỉ là ngọn lửa thoáng qua mà thôi. Bởi vì trong trái tim tôi đã thắp sáng một ngọn đèn, một ngọn đèn hơn ba mươi năm trải qua bao sóng gió bão táp cuộc đời, khi tỏ, khi mờ, nhưng chưa bao giờ tắt, có những lúc tôi tưởng chừng như không đứng nổi, ngọn đèn dù leo lét cũng đủ làm tôi can đảm đứng lên tiếp bước hành trình

                   Trong trái tim tôi
                   Vẫn thắp sáng một ngọn đèn
                   Dù mịt mùng xa  xăm
                   Dù chẳng còn hơi ấm
                   Cho lạnh lùng thấm qua lòng tôi 
                                         (Nguyễn Đình Toàn)

         Anh đừng buồn người hàng xóm của tôi ơi. Con tim mách bảo tôi rằng. Bấy nhiêu thôi, chỉ bấy nhiêu thôi, anh là người bạn, là cha chồng... là ông nội, là anh sui, là người hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Chắc hẳn có lúc anh kỳ vọng ở tôi còn hơn thế nữa, thôi anh ạ, anh cứ tin đi. Hình ảnh của anh mãi mãi ghi sâu trong trái tim tôi, cả khi giã từ cõi đời này để về nơi vĩnh hằng

                                                                                    Ngọc Anh
                                                                           Châu Sơn, 5-6-2014