Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014
VẮNG ANH - Ngọc Anh
VẮNG ANH
Vắng anh đời em có nghĩa gì đâu
Cô đơn thương nhớ trùng vây tứ phía
Trăm ngàn vạn ngày cũng bằng vô nghĩa
Đêm dài thao thức em hằng chờ mong
Bao nhiêu kỷ niệm còn mãi trong lòng
Làm sao em có thể quên anh được
Cho dù thời gian có là liều thuốc
Để quên nhau như thể phép nhiệm mầu
Cho vơi cạn một chút nỗi niềm đau
Con đường nào ngày xưa ta chung bước
Giờ cũng đã tàn rồi mùa hoa phượng
Lại một lần dang dở cho kiếp ve
Vắng anh cũng đã bốn mươi đông hè
Bốn mươi mùa đông chìm trong giá lạnh
Anh ơi làm sao em có thể tránh
Quãng đời còn lại khi thiếu vắng anh
Ngọc Anh
Đơn Dương, 25 - 8 - 2014
Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014
MỐI TÌNH SI SUỐT 40 NĂM CỦA THI SĨ BÙI GIÁNG VỚI KỲ NỮ KIM CƯƠNG
MỐI TÌNH SI SUỐT 40 NĂM CỦA THI SĨ BÙI GIÁNG
VỚI KỲ NỮ KIM CƯƠNG
Bên linh cữu Bùi Giáng trước khi hạ huyệt, Kim Cương
thưa rằng, cảm ơn anh đã dành cho tôi một tình yêu suốt hơn 40 năm không suy
suyển, không so đo tính toán...
Nhiều người cho rằng chính vì yêu Kỳ nữ Kim Cương mà
thi sĩ nổi tiếng Bùi Giáng bị điên tình. Dù không muốn nói về mối tình
"đơn phương" này nữa, nhưng NSND Kim Cương vẫn khẳng định: "Bùi
Giáng là một người rất đặc biệt, vì thế mà tình cảm của anh ấy cũng không giống
ai”.
Đạp xe cầu hôn người đẹp
Có lẽ suốt cuộc đời của thi sĩ Bùi Giáng, ngoài chuyện
văn chương ra thì mối tình đơn phương suốt 40 năm có lẻ với nghệ sĩ Kim Cương
là kỳ lạ và cảm động nhất. Biết Bùi Giáng từ khi mới 19 tuổi, nghệ sĩ Kim Cương
khi ấy đã được mệnh danh là bậc "kỳ nữ". Bùi Giáng chú ý đến bà trong
đám cưới của đôi bạn thân, rồi ngỏ ý muốn tới thăm nhà người mình ái mộ.
Bùi Giáng khi ấy là thầy giáo dạy học, áo quần chải
chuốt tươm tất và chưa… điên! Ông mời Kim Cương lên xe đạp ông chở đi chơi, rồi
ngỏ lời cầu hôn nhưng người đẹp đều né tránh bởi sau vài lần tiếp xúc, bà thấy
ở ông toát lên cái gì đó "kỳ dị", bất bình thường nên sợ!
Đeo đuổi mãi không được, Bùi Giáng thở dài nói:
"Thôi, chắc cô không ưng tôi vì tôi lớn tuổi hơn cô (Bùi Giáng lớn hơn Kim
Cương hơn chục tuổi), vậy cô hứa với tôi là sẽ ưng thằng cháu của tôi nhé. Nó
trẻ, lại đẹp trai, học giỏi". Kim Cương ngần ngừ: "Thưa anh, chuyện
tình cảm đâu có nói trước được. Tôi không dám hứa hẹn gì đâu, để chừng nào gặp
nhau hẵng tính…" Mặc ý người đẹp muốn khéo léo chối từ, Bùi Giáng vẫn một
mực cháu tới. Kim Cương hết hồn: "Thôi rồi ổng đúng là không bình
thường!" khi nhìn thấy đứa cháu mới hơn… 8 tuổi!
Từ đó, mỗi năm Bùi Giáng bệnh nặng hơn. Ông không có
vợ con, suốt ngày đi lang thang, ngoài chùa chiền thì sau mỗi cơn say lại tìm
đến nhà Kim Cương. Thời điểm ấy, con trai nghệ sĩ đã 5 tuổi thấy thi sĩ đầu bù
tóc rối trên người lủng lẳng đủ thứ nào ống bơ, cờ quạt, vòng hoa… đôi khi treo
cả nải chuối trước ngực thì cười khoe với mẹ: "Mẹ ơi, sao bác này giống
cái xe hoa quá?".
Nếu người đẹp không mở cửa, thi sĩ sẽ la hét, đập cửa
khiến hàng xóm náo động. Buồn bực mãi rồi quen, rồi động lòng thương xót, nghệ
sĩ Kim Cương nhiều lần lo cho gia cảnh cù bất cù bơ: "Sợ ổng chết. Tướng
tá vầy có thể chết bất cứ lúc nào. Mà điều, không nỡ bỏ ổng lăn lóc ngoài
đường, thấy tội quá".
Cách đây chưa lâu, khi ngỏ chuyện cùng tôi, nghệ sĩ
Kim Cương mắt ngân ngấn lệ: "Cô biết không, có lần tôi đã hỏi cố
nhân: Vì sao mà anh thương Kim Cương dữ như vậy?, ổng đáp: Vì lúc gặp cô
trong tiệc cưới, cô mặc cái áo dài lụa trắng, tôi thấy hào quang chiếu ra cho
tới bây giờ. Đó là lúc tôi 19 tuổi".
Điên vì say đắm
NSND Kim Cương còn giữ rất nhiều bài thơ, hình ảnh của
thi sĩ viết tặng riêng bà nhưng từ lâu bà từ chối mọi lời yêu cầu của các tờ
báo, nhà xuất bản xin được phát hành, đặc biệt sau khi Bùi Giáng vừa qua đời.
Ngoài những vần thơ mượt mà, Bùi thi sĩ còn dùng cách
biểu đạt dị kỳ để thể hiện nỗi "ám ảnh dị thường" của hình bóng Kim
Cương đang ngự trị trong tâm trí ông: "Ngàn năm điêu đứng đọa đày/
Thiên thu sử lịch cau mày về sau/ Thưa em đời mộng dạt dào/ Tình yêu vô tận yêu
đào vô biên".
Cả đời Bùi Giáng chỉ nhớ mỗi số điện thoại nhà Kim
Cương, khi ông làm náo loạn trật tự, bị công an "hỏi thăm" cũng chỉ
biết đọc lên số điện thoại này; lúc bị ngã xe vào cấp cứu bệnh viên, tỉnh lại
cũng mang số điện thoại ra để trả lời bác sĩ.
Cầm trong tay những kỷ vật của thi nhân, nghệ sĩ Kim
Cương bùi ngùi nhớ lại: "Hình như kiếp trước tôi có nợ gì với ổng… Năm nào
cũng vậy, sáng mùng một Tết là ổng đến xông đất. Ổng tuy điên, nhưng mà là cái
điên của người trí thức, nói nhiều câu rất sâu sắc”.
Có lần Kim Cương tặng Bùi Giáng một cặp kính lão,
nhưng sau đó ông bị người ta đánh vỡ mất một tròng kính. Kim Cương dỗ: “Để tôi
mua kính mới cho anh nha!”. Ông lắc đầu: “Thôi khỏi, nhìn đời bằng một con mắt
là đủ rồi”. Hệt như câu thơ ông viết “Bây giờ riêng đối diện tôi/ Còn hai
con mắt khóc người một con”.
Một ngày tháng 8/1998, Bùi Giáng bị ngã gây chấn thương
sọ não, Kim Cương là người đầu tiên được gia đình báo đến Bệnh viện Chợ Rẫy. Đó
là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Kim Cương thấy Bùi Giáng sạch sẽ nhất:
Râu tóc gọn ghẽ quần áo phẳng phiu… Kim Cương cũng đồng ý cho phẫu thuật dẫu
rằng hy vọng rất mong manh. Và rồi Bùi Giáng đã trút hơi thở cuối cùng. Khoảng
nửa tháng trước đó, ông đã viết cho Kim Cương những vần thơ như một lời báo
trước: “Ông đi đau xiết vui buồn/ Một mình ở lại muôn trùng em yêu”.
Bên linh cữu Bùi Giáng trước khi hạ huyệt, Kim Cương
thưa rằng: “Tôi xin cảm ơn anh ba điều: Một là cảm ơn anh đã để lại cho đời
những tác phẩm văn chương độc đáo. Thứ hai là cảm ơn anh đã dành cho tôi một
tình yêu suốt hơn 40 năm không suy suyển, không so đo tính toán. Thứ ba là cảm
ơn anh đã cho tôi bài học rằng dù bất cứ ai dẫu điên hay tỉnh, giàu hay nghèo…
đều phải có một mối tình để nương tựa”.
NGƯỜI CON GÁI MẶC QUẦN...
Người con gái hôm nay mặc quần đỏ
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần đen
Đen và đỏ là hai màu rồi đó
Cũng như đời, đường hai nẻo xuống lên
Người con gái hôm nay mặc quần trắng
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần hồng
Hồng và trắng là hai màu bẽn lẽn
Cũng như núi và rừng đều rất mực chênh vênh
Người con gái hôm nay mặc quần tím
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần vàng
Vàng và tím là hai màu mỉm miệng
Mím môi cười và chúm chím nhe răng
Người con gái hôm nay mặc quần rách
Vì hôm qua đã mặc chiếc quần lành
Lành và rách đều vô cùng trong sạch
Bởi vì là lành rách cũng long lanh.
Bùi Giáng
Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014
THƯƠNG MẸ - Ngọc Anh
THƯƠNG MẸ
Thân mẹ hư hao lá úa gầy
Bao năm tần tảo giữa đời say
Lao đao chẳng kể bao công khó
Lận đận sá chi nước mắt đầy
Thương mẹ một đời nhiều nỗi khổ
Vì con ngàn vạn thứ trùng vây
Con nguyền ghi nhớ công ơn mẹ
Tạc dạ sắt son trọn tháng ngày
Thân mẹ hư hao lá úa gầy
Bao năm tần tảo giữa đời say
Lao đao chẳng kể bao công khó
Lận đận sá chi nước mắt đầy
Thương mẹ một đời nhiều nỗi khổ
Vì con ngàn vạn thứ trùng vây
Con nguyền ghi nhớ công ơn mẹ
Tạc dạ sắt son trọn tháng ngày
Ngọc Anh
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)